Hồn đến không quay về . Chôn mình ngõ Âm Ti
Trang đọc truyện sắp hay

Lá thư chưa từng mở

Tác giả: Linh Hồn Lang Thang

Thể loại: Truyện ngắn

Tình trạng: Đã hoàn thành

Chiếc xuồng ba lá cập bến bên sông, thấp thoáng bóng dáng vài cô gái cặm cụi xếp hàng hóa liên tục, như chẳng bao giờ ngơi nghỉ công việc. Nhìn qua chỉ là những cô gái tuổi dăm đôi mươi, cô gái nhỏ nhất ngó trông vừa tầm mười tám. Ở cái tuổi còn chưa biết mùi đời là gì, thế mà các em đã xông pha đi làm nhiệm vụ.

Đất nước nào đâu có ngày yên bình, giặc Mỹ đổ bộ đến miền Nam, thân là những người con Nam Bộ, chúng em những cô gái chân yếu tay mềm không cầm được súng thì cũng phải giúp ích được phần nào cho cách mạng.

Vậy nên, ở chiến trường miền Nam đã xuất hiện những “binh chủng” kỳ lạ như thế này. Không mang súng đạn bom mìn, nhưng mỗi trái tim đều tùy thời sẵn sàng chiến đấu.

Đó gọi là… “giao liên”.

Những cô gái giao liên làm nhiệm vụ vận chuyển vũ khí đạn dược, hoặc đôi khi là dẫn đường đưa đón cán bộ hoạt động bí mật, quan trọng nhất là tổ chức thu nhận tài liệu, nói nôm na là “đưa thư – nhận thư”.

Mọi người thường hay gọi đội ngũ giao liên là những người “lính đường dây”.

Cô gái mang áo bà ba bạc màu, trên cổ em đeo khăn rằn ri đặc trưng của người Đồng bằng sông Cửu Long. Em có một đôi mắt sáng ngời và một niềm tin mãnh liệt vào cách mạng, tay em mang chiếc giỏ đan lá, hai chân nhanh nhẹn bước vọt một cái, cả người nhảy tọt ra khỏi xuồng, còn không quên vẫy tay với mọi người:

“Các chị đi cẩn thận nhé, em trở về Bộ Tư Lệnh tiền phương.”

Đó là cô gái nhỏ tuổi nhất ở đây, vì lẽ đó nên trông em luôn ngây thơ hoạt bát, chẳng nề hà chi chuyện khó, dù quãng đường đến Quân khu Sài Gòn – Gia Định còn cách đây phải mấy ngày đường.

Những cô gái trên xuồng vẫn lo làm nhiệm vụ chất hàng hóa của họ, thấy cô gái nhỏ kia đã chạy đi thì đồng loạt hoảng hồn, vội dừng ngay động tác.

“Giang! Từ từ đã em, đợi chuyến sau để đi cùng các chị cho an toàn”, một cô gái áo lam nói.

Cô gái nhỏ kia chưa gì đã chạy được một đoạn khá xa, chỉ còn tiếng cười vọng lại:

“Em đi trước, khi nào các chị đến thì ta tụ họp sau.”

Như đã quá quen với hành động này của Giang, các cô gái chỉ biết nhìn nhau lắc đầu:

“Cũng không biết nó chạy đi từ bao giờ, nhanh thế chứ lị!”

Một cô gái nhìn qua chững chạc vừa tuổi hai lăm, có vẻ là đội trưởng ở đây. Thấy Giang đã chạy đi khuất bóng phía xa nên nghiêm túc nói với mọi người:

“Đồng chí Giang có nhiệm vụ đưa thư lên Bộ Tư Lệnh, để em ấy đi trước cũng được. Chúng ta còn một chuyến xuống Bến Tre nữa, mọi người nhanh lên đi.”

Cô gái áo nâu bên cạnh xen vào nói: “Giang nó thích hành động một mình xưa giờ, có kinh nghiệm lắm đấy. Các chị không cần lo đâu.”

Cô gái áo lam vẫn chưa yên tâm lắm, lo lắng lẩm bẩm:

“Nhưng mà quãng đường này nguy hiểm, nó đi một mình thế kia…”

Cô gái áo nâu cười vui vẻ: “Con bé nó háo hức đến đó để gặp người thương.”

Cô gái áo lam gật đầu cười: “Là cái anh người yêu ở tiền tuyến gì đó hả? Phải cái anh hôm bữa mới gửi thư cho nó không?”

“Đúng rồi! Nó nhận được thư của người ta mà hí hửng cả ngày. Nhưng ngặt nỗi… làm cái nghề này thì không biết đọc chữ. Chẳng hiểu ông kia gửi thư cho nó làm gì, nó cũng có đọc được đâu.”

Mấy cô gái khác nhìn nhau cười lớn: “Chắc anh ý nghĩ… làm nhiệm vụ gửi thư thì cũng biết đọc chữ!”

Cô gái đội trưởng hắng giọng, “Đồng chí Giang có nói… khi nào hết làm giao liên thì sẽ đi học chữ để đọc thư của người ta đấy…” Nói đến đây, cô vội đốc thúc mọi người: “Được rồi, được rồi, các đồng chí tiếp tục làm việc đi.”

Các cô gái không nói thêm gì nữa, tiếp tục chất hàng hóa để gửi xuống cho bộ đội. Nhiệm vụ của họ là di chuyển cả ngày, nay đây mai đó chẳng biết khi nào dừng chân.

Chắc có lẽ là tới khi nước mình độc lập thì mới dừng lại được. Nhưng mà tinh thần yêu nước thì mãi trường tồn và chẳng bao giờ ngưng.

Cô gái trong lời nói của mọi người tên là Giang – nữ chiến sĩ nhỏ tuổi nhất trong đội giao liên Trung ương Cục miền Nam.

Năm nay em vừa tròn mười tám, đúng là cái tuổi đẹp nhất để yêu đương.

Đi được một đoạn xa, em quay đầu nhìn lại bến sông một lần nữa, rồi tặc lưỡi đi tiếp. Con đường này còn dài lắm, phải đi ngày đêm mới đến được.

Cánh đồng trải dài vô tận, chỉ duy nhất cô gái nhỏ độc bước trên đường. Em vui vẻ ngân nga đôi câu hát, trên miệng lúc nào cũng treo ý cười vui tươi.

Nơi đây hình như vừa trải qua một cuộc thả bom thì phải, mặt đất còn bị hoẵm sâu một lỗ to. Dưới chân em đạp lên cành cây khô, vang lên từng tiếng “răng rắc”. Chợt em dừng lại, dáo dác nhìn quanh một vòng rồi mới đi tiếp.

Như là khói lửa chiến tranh chẳng làm em sợ, hay bom rơi máu chảy không khiến em run.

Giang thò tay vào túi lấy ra một xấp thư, em cẩn thận dò lại một lần nữa, rồi tính toán xem đoạn đường tiếp theo nên đi đến đâu trước để thuận tiện nhất.

Em vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng không ngừng lẩm bẩm khi nhìn từng lá thư, còn phải cố nhớ lại những lời dặn dò của cán bộ. Bởi vì em không biết đọc chữ, nên phải gửi thư truyền miệng.

Nét băn khoăn hiện rõ trên gương mặt, em lấy khăn lau một ít mồ hôi ở trán rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Mặt trời sắp nghiêng bóng chiều, khi em lật đến lá thư cuối cùng, khóe môi em lại cong cong ý cười vui vẻ.

Đó là một lá thư cũ, như là đã được gửi đến từ lâu nhưng em vẫn giữ lại một cách cẩn thận, thậm chí còn nâng niu như món quà quan trọng. Em lật qua lật lại một vòng lá thư rồi nhìn đến ngây ngốc. Nhưng mà tem niêm phong của thư vẫn chưa từng có dấu hiệu được mở.

Thật ra, người đó gửi lá thư này từ rất lâu rồi mà em vẫn chưa muốn mở.

Bởi vì em tính… khi nào học chữ xong thì sẽ mở ra để đọc.

Nhiều khi tò mò muốn chết… muốn xem thử xem người ta viết gì cho mình.

Nhưng mà thôi!

Mình không biết chữ, có xem cũng chẳng hiểu gì. Thôi thì cứ để làm giao liên thêm thêm vài năm, rồi xin phía trên cho chuyển công tác lên hẳn tiền tuyến… biết đâu em lại được học chữ.

Con đường vẫn tiếp tục, cô gái nhỏ vẫn bước đi. Chiến trường tiêu điều khói lửa, duy nhất có bóng người lạc quan, miệng không ngừng ngân nga một câu hát:

“Cánh đồng mênh mông bạt ngàn,

Khói trắng chưa tắt lụi tàn niềm vui

Lúa mạ héo hon chôn vùi

Chỉ thấy hương mùi thoang thoảng cỏ non

Hỡi em giao liên son hồng,

Liệu em có muốn tỏ lòng cùng anh?”

Tiếng gió lao xao hòa cùng câu hát vui nhộn, như cuộc đời chẳng hề biết u buồn là gì. Em nhảy qua một hố sâu, đôi chân nhanh nhẹn không chút sợ hãi. Xốc nhẹ cái giỏ trên vai, em vui vẻ ôm lấy lá thư kia vào lòng. Âm thầm tính toán xem đến bao giờ mới có thể đọc được lá thư người ta gửi.

“…”

Bỗng, một tiếng súng vang trời nổ lên, em chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng nhỏ. Khoảng khắc đó, thời gian như ngừng lại, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi…

Tán lá cây xào xạc khẽ rũ xuống, đang chứng kiến một sinh mạng nhỏ nữa ra đi.

Cánh đồng cô độc chỉ còn lại chút hơi tàn của sự sống, lúa từ lâu đã héo khô, sự xơ xác tiêu điều như muốn vây khốn tâm hồn.

Ngày đó, mãi mãi chôn vùi số mệnh của một cô gái nhỏ.

Đồng chí giao liên tay nắm chặt lá thư nhuộm máu, ánh mắt mở lớn như không dám tin vào hiện thực. Em gục xuống giữa cánh đồng vô tận, khói từ họng súng vẫn còn chưa tan, ấy thế mà hơi thở em đã tàn.

Em nhìn lại chính cơ thể của mình, nơi ngực có viên đạn xuyên qua, máu tươi từ đó chảy tràn. Giỏ em đeo trên vai cũng không giữ nổi nữa, tuột xuống từ từ, những lá thư chầm chậm rơi hết ra ngoài.

Lưng em chạm đất, mắt em nhìn trời cao, khóe miệng vẫn treo một nụ cười nhợt nhạt. Trước khi đôi mắt nặng trĩu nhắm chặt, thật may là em vẫn kịp nhìn thấy lá thư của mình.

Lần nữa em cầm lên lá thư nhuộm máu, dù biết rằng những chữ trên đó mình đọc chẳng bao giờ hiểu. Tay em run run xé ra mảnh giấy niêm phong, máu từ tay em làm ướt hẳn một góc giấy.

Hồn em hướng về cách mạng, nhưng tim em dõi theo người gửi thư.

Giọng nói em run rẩy hòa vào cơn gió:

“Thì ra… chữ của anh là thế này…”

Dĩ nhiên em chẳng bao giờ biết được người đó đã viết những gì. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, chắc điều hối tiếc nhất là không kịp học kỹ con chữ… để còn đọc thư của người ta…

Bàn tay em run run rồi chẳng thể giữ nổi nữa, cuối cùng cũng xụi hẳn xuống nền đất. Cánh đồng hương cỏ non, máu tươi trên nền đất lạnh, cô gái tuổi mười tám đã kết thúc cuộc đời của mình như vậy.

Lá thư bị cơn gió chiều thổi tung lên, vương trên đó là dấu vân tay nhuộm máu, như nó từng chứng kiến một trái tim đập yếu ớt.

Lúc đó, chắc chỉ có trời xanh mới nhìn thấy được lá thư có gì.

***

Em xa thương mến!

Ở hậu phương, em có ổn không?

Những đêm đông lạnh buốt, kéo gió đến len lỏi qua những ngón tay, mưa đạn mưa bom đổ ập xuống đầu. Không biết khi nào mới được nhìn thấy ngọn cờ hòa bình của mình, em nhỉ?

Thật may là sau những vất vả gian lao, ở nơi đâu đó tôi vẫn được nhớ về em. Tôi cảm nhận được thứ tình cảm mà mình cho là cuộc đời này sẽ không bao giờ được chạm tới.

Em đến, mọi thứ thật đẹp.

Mỗi sáng thức dậy không còn những cô đơn bủa vây, trong đầu tôi như có một hình bóng nào đó luôn chạy qua chạy lại, như nhắc nhở tôi rằng có một người cũng đang chung nhịp đập của trái tim, đang sống cùng một bầu trời kháng chiến…

Và chờ ngày đất nước hòa bình, chờ ngày ta gặp nhau.

Thật lạ, từ một người không màng tới mọi thứ vì bom nổ gãy mất một bên chân. Tưởng như cuộc sống của tôi sắp đi vào bế tắc rồi. Ấy thế mà nhờ có em… tôi thấy mình đang được sống lại, có nhiều cảm xúc với cuộc sống hơn. Học thêm cách yêu thương, mặc dù biết là ngày gặp lại khó hơn lên trời. Nhưng tôi chấp nhận… vì lỡ thương rồi.

Gửi em xa nhớ những cái ôm ấm áp, cảm ơn em vì những thứ đến từ em đều rất chân thành. Và tôi đã cảm nhận được.

Yêu em!

———————–

Những thứ xuất hiện trong này đều không có thật, không liên quan đến lịch sử.

Related Posts

Đầu Thu Có Cơn Mưa

Đầu Thu Có Cơn Mưa Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành   Thiên nhiên phá vỡ giấc mơ, gợi ra ảo giác mặt hồ phẳng lặng. Nhịp sống...

Duyên

Duyên

Duyên Thể loại: Truyện ngắn Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành     Tôi tự hỏi mình: Đạo là gì, đức tin là gì? Khi tôi dừng chân trước ngưỡng cửa Phật đường, trong...

Cha Còn Bên Tôi

Cha Còn Bên Tôi

Cha còn bên tôi Thể loại: Truyện ngắn Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành Tháng tư là mùa của những cơn mưa nặng hạt, có khi tôi ngây ngô hỏi ông trời: Do trời...

Biển, tôi và Giang

Biển, tôi và Giang

Biển, tôi và Giang Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Thể loại: Truyện ngắn, hiện đại, thanh xuân vườn trường Vũng Tàu có cái chất riêng của vùng biển cả và núi non, nơi đây quê hương xứ sở...

Về tôi

Linh Hồn Lang Thang

Nàng thơ mộng mơ.

Khi thần Cupid nhắm mắt bắn cung, thứ mà người coi trọng trước giờ không phải giới tính mà là nhịp tim.

Danh mục