Nếu như đã dọn dẹp sạch sẽ trăm loại quỷ của Bách Quỷ Thư Đồ, thì thứ còn lại chưa xuất hiện nãy giờ là mười hai con quỷ mạnh nhất.
Cũng nên ra mặt rồi.
Những con quỷ khác thì có thể Lệnh Hiểu Ca không biết, nhưng mười hai con quỷ mạnh nhất của Bách Quỷ Thư Đồ thì xác thực đã từng nghe qua.
Là những con quỷ chân chính được Quỷ Vương tạo ra, mỗi con nắm giữ một thứ sức mạnh riêng biệt, đều đặc biệt và nổi trội giữa hàng trăm con quỷ. Chúng canh giữ Bách Quỷ Thư Đồ và làm việc dưới trướng Quỷ Vương.
Ba người bọn họ đặt chân đến tầng hai U Minh Thất Bảo Tháp, ở tầng hai có vẻ u tối hơn rất nhiều, không khí nơi đây ngập tràn một mùi quỷ khí nguy hiểm quanh quẩn.
Là kiểu lạnh lẽo âm u, chứ không nhốn nháo ồn ào như ở tầng một. Bên trong đã ngồi sẵn những kẻ khát máu đang chờ đợi bọn họ. Chúng lặng lẽ chìm vào bóng đêm không gây ra một chút tiếng động.
Tầng hai này cũng chẳng có gì lạ, là bốn bức tường rộng lớn và đen ngòm, tất cả đều bị bóng đêm nuốt chửng, im lặng đến đáng sợ. Thứ nguy hiểm duy nhất ở đây, chỉ có thể là chúng. Những con quỷ mang theo sát khí giết chóc nhìn nhìn chằm vào những người mới xâm nhập.
Chúng đã cảm nhận được hàng trăm con quỷ ở tầng một toàn bộ đã bị tiêu diệt sạch sẽ đến không còn một con. Tất cả đều do những kẻ xâm nhập này gây nên.
Mùi quỷ khí nồng nặc bốc lên, bao trùm lấy toàn bộ tầng hai, trước mặt bọn họ là mười hai con quỷ mạnh nhất, chúng khác hẳn với hàng trăm con quỷ kia. Từ người chúng tỏa ra thứ sát khí giết chóc thẩm thấu đến tận tâm can.
“Quỷ khí thật kinh tởm…” Lệnh Hiểu Ca lạnh nhạt nhìn mười hai con quỷ đang nhe răng há cái miệng đầy máu tươi về phía này. Quỷ khí bốc ra từ người bọn chúng là cái mùi thấp hèn, dơ bẩn và kinh tởm đến cùng cực.
Khúc Thanh Khê nhíu nhíu mày khó chịu, bịt mũi lùi về sau, trao đổi ánh mắt với Lệnh Hiểu Ca, hắn xua xua tay lắc đầu, cười gượng:
“Hây… ta bị dị ứng với mùi hôi lắm, hay là lần này vẫn để Lý đệ đệ nhé… ha ha…”
Lệnh Hiểu Ca chỉ nhìn Khúc Thanh Khê bằng nửa con mắt, ghét bỏ nói: “Ngươi thì làm được gì ra hồn.”
Vừa quay sang Lý Chiêu Lam, đã đổi thái độ ngay lập tức, là kiểu ân cần lo lắng:
“Chiêu Lam, hơi khó, hay là để ta?”
Lý Chiêu Lam bất đắc dĩ vẫn là tiến lên phía trước, hắn có thể xử lý hàng trăm con quỷ rồi, thì lý nào lại sợ mười hai con này. Cũng không có gì sai biệt lắm, mạnh hơn một chút thôi.
Hắn liền hướng Lệnh Hiểu Ca cho y một ánh mắt tin tưởng cười xòa:
“Sư phụ, vẫn là để ta đi, đợi ta một chút nhé.”
Hôm nay hình như hắn nói câu này rất nhiều lần thì phải. Cũng đúng, hắn không muốn sư phụ phải động tay động chân, mọi việc khó thì thôi cứ để hắn làm.
Lệnh Hiểu Ca nhíu mày đánh giá bóng đêm đen ngòm phía trước, khẽ cắn môi gật gật đầu:
“Vậy ngươi cẩn thận.”
Lý Chiêu Lam cười cười: “Sư phụ cứ tin ta.” Vừa nói xong liền đã thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm về phía trước.
Xem ra là lại phải chiến thêm một trận máu chảy đầu rơi nữa rồi. Hắn cũng không ngại mình đã bẩn còn bẩn thêm.
Trên tay đã rút ra Cự Khuyết Kiếm, cả người chầm chậm tiến sâu vào bóng đêm trước mặt. Hắn chẳng thể nhìn rõ chúng có gì, chỉ biết là chúng rất mạnh, đang kê cao đầu chờ Cự Khuyết Kiếm đến chém.
Sát khí cùng quỷ khí hòa vào bóng đêm, chuẩn bị đại khai sát giới, chân chính chiến đấu, thực lực toàn bộ phóng xuất.
Lý Chiêu Lam tung mình nhảy vào giữa bóng đêm, giữa trận địch, chẳng chút e dè híp lại đôi mắt lạnh lẽo ẩn trong đó là tầng tầng sát khí. Hắn nhếch lên khóe môi hung hiểm, cười lạnh.
“Mười hai tên mạnh nhất của Bách Quỷ Thư Đồ, đến đi.”
Kẻ đầu tiên là Giác Ngưu Quỷ, nó được miêu tả như là một con Quỷ với thân cao tám thước đen ngòm, trên đầu với hai cái sừng trâu to lớn. Toàn thân toát lên hơi thở của con quỷ hoang dã hung mãnh, cùng hàm răng nanh sắc nhọn dính đầy máu tươi.
Giác Ngưu Quỷ nghiêng ngả cặp sừng trâu của nó, đã nhắm tới con mồi là Lý Chiêu Lam. Có vẻ nó hơi bất ngờ vì một con người nhỏ bé mà muốn đánh trực diện với nó. Nên nó không muốn tốn thời gian nhiều, khinh thường liếc nhìn Lý Chiêu Lam, khịt khịt mũi hất cằm lên trời.
Sau đó là, nó bị con người nhỏ bé mà nó đang khinh thường đó, trực tiếp chém gãy cặp sừng trâu của nó ra thành hai nửa.
Lý Chiêu Lam nhẹ nhàng đáp xuống đất, phủi phủi vài cái lên thân kiếm, thanh âm đầy bất mãn:
“Chậc… sừng gì mà cứng thế, chém hai lần mới gãy.”
Cơ hồ là trong tích tắc, thân ảnh hắn chỉ như một cơn gió, không biết từ lúc nào đã bay đến sau lưng Ngưu Quỷ, trực tiếp chém thử vài nhát lên cặp sừng trâu của nó.
Chém thử thôi, nhưng mà gãy thật.
Giác Ngưu Quỷ run rẩy nhìn cặp sừng mạnh mẽ đầy kiêu hãnh của nó bị người chém nằm gọn ở dưới đất kia. Nó tức giận hướng về kẻ đầu sỏ gào ầm lên, giận dữ há cái miệng đầy răng nanh cùng nước miếng dính nhớp ra, muốn một ngụm nuốt trọn Lý Chiêu Lam.
Chỉ thấy hắn nhún nhún vai, xoay người nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt thân kiếm một đường chém xuống đã chia đôi thân hình cao lớn tám thước của Giác Ngưu Quỷ ra thành hai nửa.
Hắn ưu nhã chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng tiếp đất, thật đơn giản mà xử lý xong một con. Ánh mắt chán ghét nhìn vào mười một con quỷ còn lại kia. Hướng bọn chúng vẫy vẫy tay, cười lạnh:
“Nào, đến đến, lên một lượt đi.”
Trước mặt chỉ kịp nghe một tiếng xé gió bay đến, một con quỷ với đôi cánh to lớn như muốn bao phủ cả bóng đêm, một con quỷ có cánh, với đôi chân xương trắng và đầu đội vòng gai. Nó là Xử Dực Quỷ.
Nó sải đôi cánh rộng lớn, lạnh lùng bay về phía Lý Chiêu Lam, quỷ khí của nó rất mỏng, nhưng cảm giác chết chóc thì lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Với lợi thế là có thể bay lượn trên không trung, nó xoay vòng quanh Lý Chiêu Lam đến chóng cả mặt.
Xử Dực Quỷ ánh mắt vô hồn muốn một lần giết chết Lý Chiêu Lam, sát khí bốc lên, kình phong của lực gió trên đôi cánh đã tới.
Lý Chiêu Lam một tay nâng kiếm ngang ngạnh đối đầu, đã chém được một nhát trúng đôi cánh của nó, hắn hơi lùi về phía sau một chút, ý vị thâm trường cười nhạt.
“Chà… bay cũng nhanh đấy.”
Xử Dực Quỷ bị Cự kiếm chém một nhát vào cánh, máu tươi nháy mắt ào ào tuôn ra như suối, đôi cánh là tất cả mạng sống của nó. Ánh mắt nó lạnh lẽo đến cực điểm cũng không gào thét gì cả, từ đầu đến cuối chỉ duy trì một sự im lặng đến đáng sợ.
Đôi cánh mở lớn của Xử Dực Quỷ bay lên cao, nó phóng thẳng lên không trung, nháy mắt đã đâm sầm xuống đất, mục tiêu nhắm thẳng vào Lý Chiêu Lam. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, chấn cho toàn bộ nơi đây cũng muốn rung chuyển, đất đá khói bụi bay tứ tung hỗn loạn một mảng.
Toàn thân Xử Dực Quỷ hiện ra giữa khói bụi mịt mù, hình như trên người nó đã có nhiều thêm một vết chém. Chỉ kịp nghe thêm một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, thân ảnh nam tử không biết từ lúc nào đã đi tới từ sau lưng nó. Hắn chậm rãi bước ra, nhẹ nhàng hạ kiếm xuống, đôi cánh to lớn của Xử Dực Quỷ không biết từ bao giờ đã bị cắt đứt.
“Ài… thiệt là… thế này thì đến bao giờ mới xong.” Lý Chiêu Lam mệt mỏi xoa xoa cổ tay, bước ra từ giữa xác chết của Xử Dực Quỷ. Hắn đảo mắt một vòng, nhìn lên phía trên trời, cười nhạt nhẽo.
“Đến đây nào.”
Lại một con quỷ nữa đã tới, một con quỷ với bốn chân bốn tay, toàn thân chỉ có thịt màu đỏ lồ lộ, không hề có da, trên đầu lại chẳng có mặt mũi, chỉ mọc toàn răng với răng. Mỗi cái tay quỷ của nó mang theo một sợi dây xích to lớn.
Ừm… nhiều tay thật đấy… là Xích Bình Quỷ.
Không biết nó ở trên đó từ bao giờ, là dùng bốn tay bốn chân để bám dính lên trên trần nhà. Giờ phút này đang xoay xoay sợi xích trong tay, chuẩn bị nhắm đến Lý Chiêu Lam.
Xích Bình Quỷ từ phía trên lao thẳng xuống dưới, trên người nó mang theo mùi hôi thối của thịt tươi, kéo đến cùng sợi xích nhơ nhuốc dơ bẩn, muốn túm chặt Lý Chiêu Lam. Sợi xích đó quấn lên thân kiếm của Lý Chiêu Lam mãi không buông, khiến hắn có chút ghét bỏ cau mày.
Hắn cúi đầu cười lạnh: “Hà… thích kiếm của ta à…”
Vậy thì cho ngươi ăn đủ.
Thanh Cự kiếm trong tay khẽ rung lên, nháy mắt linh lực ba động lan tỏa, linh lực cuồng bạo như thủy triều chấn nhiếp, trực tiếp chấn nát thân thể của Xích Bình Quỷ ra thành trăm mảnh, bốn cái tay của nó còn treo lủng lẳng trên thân kiếm.
Lý Chiêu Lam nắm bốn cái tay quỷ kia ném ra ngoài, tiến lên một bước, mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay với những con quỷ còn lại, giọng nói khiêu khích:
“Này, thật đấy! Lên một lượt đi.”
Sau đó lại là một cuộc chiến gió tanh mưa máu không biết đến bao giờ mới xong, những con quỷ mạnh nhất của Bách Quỷ Thư Đồ đều lao lên cùng lúc, hợp lực vây công bạch y nam tử ở giữa.
Chỉ thấy hắn nhếch môi hiện lên nụ cười lạnh, ánh mắt lam sắc lóe chút quang mang, cả người đã hòa nhập vào giữa lũ quỷ, trực tiếp đối đầu.
“…”
Lệnh Hiểu Ca cảm thấy cũng không sai biệt lắm, nếu như ở đây có thể bày ra một cái bàn để uống trà rồi coi vở kịch đẫm máu kia.
Đối với loại chuyện ngồi nhìn hắn chém giết, cũng xem như là một thú vui tao nhã đi.
Khúc Thanh Khê ở một bên xoa cằm nhìn tới nhìn lui thân ảnh của Lý Chiêu Lam đang lăn lộn bên kia, khiến hắn bên này cũng muốn khua tay múa chân cổ vũ một chập.
“Ai nha nha… Lý đệ đệ đánh đẹp lắm!”
“Đúng rồi, ở đó! Chém nó…”
Có lẽ cảnh tượng đã bớt ghê tởm hơn, khiến cho Khúc Thanh Khê cũng lấy lại được phong độ với giọng cười quái gở kéo dài. Hắn nghiêng người ánh mắt thán phục nhìn Lệnh Hiểu Ca.
“Khư… hư… hư… Lệnh Hiểu Ca. Ta nói, tên đệ tử này của ngươi có tố chất lắm.”
Lệnh Hiểu Ca nhìn hắn còn khoa trương bật lên một ngón tay tán thưởng, bỗng nhiên y cũng có chút cảm giác tự hào. Đáy lòng dâng lên một trận vui vẻ ý vị sâu xa nhìn bạch y nam tử ở phía trước.
“Hắn có thiên phú, có thực lực, cũng rất thông minh.”
Còn là người của ta nữa.
Khúc Thanh Khê lách người đến gần y hơn, tiếng lục lạc rung nhẹ dưới chân, nhìn hắn lúc nào cũng thật ồn ào.
“Hơ hơ… mà này, sau lần từ biệt đó ở Địa Phủ, ngươi sống thế nào?”
Tự nhiên lại hỏi chuyện không liên quan này..
Lệnh Hiểu Ca nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ là không muốn nói nhiều với hắn, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Gặp nhiều chuyện, chung quy vẫn ổn.”
Khúc Thanh Khê gật gù nhìn y hồi lâu, sau đó chép miệng vài cái cũng không tiện hỏi nữa. Hắn xoay mình nhìn một vòng xung quanh đánh giá, đã thu lại bớt điệu cười quái gở:
“Hừ… cái U Minh Thất Bảo Tháp này là một món đồ chơi khó nhằn của Thực Dã Quỷ, còn hắn thật ra cũng chỉ là một con lợn béo phế vật.”
Lệnh Hiểu Ca có chút hứng thú nhướn một bên chân mày, vẫn duy trì nhắm mắt dưỡng thần.
“Hình như ngươi biết rất nhiều?”
Gặp Khúc Thanh Khê từ lúc ở Địa Phủ cho đến tận đây, hình như không có chuyện gì là hắn không biết. Hành tung thì kỳ lạ khó hiểu, lại lúc nào cũng che giấu thân phận. Lệnh Hiểu Ca mấy lần đã hỏi nhưng hắn đều không trả lời, bất quá hắn đối với y cũng không có địch ý.
Vậy nên Lệnh Hiểu Ca kết giao người… sớm không màng xuất thân.
Khúc Thanh Khê không phản bác, chỉ nhàn nhạt cười.
“Khư… hư… Sống lâu năm, đi nhiều nơi. Dĩ nhiên là biết thôi.”
Đối với câu trả lời này của hắn, Lệnh Hiểu Ca đã đoán được trước, cũng chẳng thấy làm lạ. Khúc Thanh Khê không phải người bình thường. Nhưng so với chuyện này thì y còn thắc mắc chuyện khác hơn.
“Ngươi đến Huyễn Linh Sơn để cứu người?”
Nhìn hắn cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng khi người khác bị Quỷ bắt, thậm chí còn rất vui vẻ.
Khúc Thanh Khê nhìn nhìn Lệnh Hiểu Ca, bỗng nhiên bật cười:
“Khư… ha ha ha… Ngươi không nhắc thì ta suýt quên… Con chó cưng mà ta nuôi ấy mà…”
Lệnh Hiểu Ca ngắt lời hắn: “Chó? Một con Quỷ thì đi bắt chó của ngươi làm gì?”
Khúc Thanh Khê ôm bụng cười lớn hơn:
“Khục… ha ha ha… Chó nhà ta cũng được mấy tên Quỷ coi trọng lắm…”
Lệnh Hiểu Ca nhắm mắt im lặng hồi lâu, cũng không đáp lời hắn nữa. Khúc Thanh Khê thấy buồn chán đành nhún nhún vai, rồi ngồi dưới đất vẽ vòng tròn trong lúc đợi Lý Chiêu Lam làm việc.
Cũng không biết là qua bao lâu, Khúc Thanh Khê đã vẽ được hơn trăm vòng tròn dưới đất, mới thấy Lý Chiêu Lam quay lại.
Toàn thân bạch y từ lâu đã nhiễm màu đen thui, biến thành hắc y, chẳng biết hắn tắm máu kiểu gì mà thành màu đen luôn rồi. Hắn đã thu kiếm lại, đang tươi cười đi về phía bên này. Bỏ lại sau lưng là mớ xác quỷ ngổn ngang chật vật đến đáng thương.
Khúc Thanh Khê thấy hắn đã xong cũng phủi phủi áo đứng lên, toan chạy lại chỗ mấy con quỷ, còn không ngừng khoa trương đếm tới đếm lui, miệng lẩm bẩm:
“Này… Giải Quỷ kìa… Ối trời, Dương Quỷ, Mã Quỷ…”
“A! Còn Song Quỷ nữa hả… hớ hớ…”
Lý Chiêu Lam cười cười cũng không thèm quan tâm, trực tiếp bỏ qua hắn. Bước vài bước đã đến trước mặt Lệnh Hiểu Ca.
“Sư phụ, đang làm gì.”
Lệnh Hiểu Ca nghe được giọng nói của hắn, liền ngước mặt lên, đúng là sắc mặt y đối hắn thay đổi thật dễ dàng, khác hẳn lúc nói chuyện với Khúc Thanh Khê.
Y nâng mắt đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, thanh âm nhu hòa:
“Có bị thương không?”
Hắn chớp chớp mắt, cười khì: “Không có, mấy cái này vẫn trong khả năng.”
“Kiếm pháp tiến bộ hơn rồi.”
Hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, đúng là từ khi lên Huyễn Linh Sơn thì chém giết liên tục một trận, khiến hắn đã có phần nhạy bén với quỷ hơn. Xem ra đi thực chiến kiểu này thì kinh nghiệm tăng lên cũng không ít.
“Sư phụ, nãy giờ đợi có mệt không ạ?”
“…”
Kẻ lao động cật lực từ đầu đến cuối đang hỏi người ngồi chơi có mệt không.
Lệnh Hiểu Ca có hơi chột dạ, thanh âm vài phần mất tự nhiên:
“Hay là lần sau để ta lên đi.”
Dù gì ngồi chơi không cũng có chút kỳ lạ, nói là cùng đi diệt yêu trừ ma. Thế mà toàn để đệ tử làm, thân là sư phụ lại ngồi chơi xơi nước.
Lý Chiêu Lam vội xua tay cười tươi: “Sư phụ cứ để ta làm thôi, người không cần làm gì cả.”
Khúc Thanh Khê đếm xong mấy con quỷ, cũng đã leng keng leng keng mà chạy lại, nhìn thấy hai người lại khanh khanh ta ta, khiến hắn sởn cả gai óc, bĩu môi trợn mắt:
“Chậc… hai cái người này thật là… Mau đi lên tầng ba. Toàn bộ quỷ của Bách Quỷ Thư Đồ không còn lại con nào nữa rồi.”
Còn không quên lẩm bẩm: “Tên Lý Chiêu Lam này thực lực cũng đủ biến thái.”
Thế mà một mình xử lý được hết cả mười hai con quỷ đó.
Lý Chiêu Lam cũng nhún nhún vai cùng đi theo Khúc Thanh Khê lên tầng ba, ở tầng hai hắn làm xong rồi. Lúc vừa đến còn thấy lạ, nhưng giờ chém riết thành quen, cảm thấy mọi thứ thật dễ dàng.
Cái U Minh Thất Bảo Tháp này chỉ dọa được người ta lúc đầu, vào được rồi sẽ thấy không đáng sợ nữa. Phong cách của Thực Dã Quỷ cũng chỉ có thế này.
Ba người thẳng một đường tiến lên tầng ba, cấu trúc của tháp là càng lên cao càng nhỏ, tầng ba này cũng nhỏ hơn nhiều so với hai tầng kia. Nhưng thứ xuất hiện ở đây thì khiến người ta cảm thấy không nhỏ chút nào.
“Đây… đây là…”
Lý Chiêu Lam có phản ứng đầu tiên, hắn ngay lập tức đưa tay bịt mắt Lệnh Hiểu Ca lại, giọng nói mang theo vài phần gượng gạo gấp gáp.
“Sư phụ không được nhìn.”
Lệnh Hiểu Ca bất ngờ bị hắn che mắt lại, còn chưa kịp nhìn gì, nghi hoặc hỏi:
“Chiêu Lam, thứ gì thế?”
Lý Chiêu Lam cũng quay mặt đi không dám nhìn thứ phía trước. Cảnh tượng cũng quá là kinh khủng đi, tay vẫn giữ yên che mắt Lệnh Hiểu Ca.
“Là những thứ không sạch sẽ thôi, sư phụ không cần nhìn.”
“Không sạch sẽ? Vậy còn ngươi.”
Lý Chiêu Lam hơi mất tự nhiên, đây là chuyện đáng kiêng kỵ với hắn, nên hắn cũng không biết phải làm sao, hạ thấp thanh âm nói nhỏ:
“Ta… cũng không muốn nhìn.”
Hắn liền qua sang trao đổi với Khúc Thanh Khê một cái ánh mắt cầu cứu:
“Khúc huynh, cái này…”
“Khư… á ha ha ha… Cái này thì để ta đi.”
Khúc Thanh Khê nháy nháy mắt với hắn, rồi quay sang mở to mắt trừng trừng nhìn mấy thứ kia. Hình như đối với mấy thứ này Khúc Thanh Khê không có e dè như bọn họ. Hắn thậm chí còn rất vui vẻ, tinh thần sảng khoái dứt khoát vung tay bước lên phía trước. Kèm theo hắn lúc nào cũng là tràng cười quái gở không bao giờ dừng lại.
“Khư khư… ha ha… thật thú vị mà…”
Lý Chiêu Lam khổ não xoa xoa huyệt thái dương:
“Ôi trời… cái gì thế không biết. Đành nhờ Khúc huynh vậy.”
Lệnh Hiểu Ca nãy giờ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, thanh âm mười phần tò mò:
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lý Chiêu Lam muốn toát mồ hôi hột khi nhìn đến trận chiến của Khúc Thanh Khê ở bên kia, cười gượng:
“Ha ha… mấy cái đơn giản thôi, Khúc huynh làm được. Sư phụ không cần bận tâm đâu.”
“Ít nhất cũng cho ta nhìn xem là cái gì đã.” Lệnh Hiểu Ca động tay muốn gỡ bàn tay hắn ra.
Đã ngay lập tức bị hắn ấn chặt lại, giọng nói khẩn trương:
“Sư phụ không được nhìn, người đợi một chút, Khúc huynh xong nhanh thôi.”
“…”
Nghe hắn nói vậy, Lệnh Hiểu Ca cũng chẳng biết làm gì hơn, vậy nên cứ để mặc hắn bịt mắt mình như vậy. Không để hai người đợi lâu, Khúc Thanh Khê rất nhanh đã quay lại.
Tiếng lục lạc dưới chân hắn vang lên từng hồi, giữa tầng ba rộng lớn thế mà lại chẳng nghe thấy được gì khác ngoài tiếng “leng keng” vọng lại. Không biết hắn đã làm gì, Lệnh Hiểu Ca cũng chẳng thể thấy được.
Nhưng y lờ mờ cảm nhận, hắn vừa mới trải qua một trận chiến khá là vui vẻ.
Tiếng lục lạc kéo dài mãi mới dừng lại, cuối cùng hắn đã dừng lại bước chân. Trang sức chói mắt trên người hắn lúc này thì ra cũng không lòe loẹt đến vậy. Nhìn hắn bây giờ trông cũng thực ra dáng công tử đáng tin cậy. Khiến cho Lý Chiêu Lam không nhịn được bật lên một ngón tay cái tán thưởng:
“Khúc huynh, đánh đẹp lắm.”
Khúc Thanh Khê tiêu sái quay người, phong thái cao quý đẹp đẽ, hướng hắn vẫy vẫy tay. Mấy chuyện đơn giản hắn xử lý vẫn được, rất nhanh đã xong.
“Há… chuyện nhỏ.”
Có một điều đặc biệt là: Khúc Thanh Khê không dùng kiếm.
“Khư… ha ha… Đi thôi, tầng ba cũng không có gì đáng sợ, chúng ta lên tầng bốn.” Nói rồi vui vẻ hăng hái đi lên đằng trước dẫn đường.
Dường như Khúc Thanh Khê luôn luôn kỳ lạ như vậy. Lệnh Hiểu Ca nhíu mày nhìn hắn thần thanh khí sảng, lại quay đầu nhìn Lý Chiêu Lam đang né tránh ánh mắt của y.
Cái không khí kỳ lạ này là thế nào, sao chẳng hiểu gì hết.
Rốt cuộc là ở tầng ba có chuyện gì?
Đầu Thu Có Cơn Mưa
Đầu Thu Có Cơn Mưa Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành Thiên nhiên phá vỡ giấc mơ, gợi ra ảo giác mặt hồ phẳng lặng. Nhịp sống...