Hồn đến không quay về . Chôn mình ngõ Âm Ti
Trang đọc truyện sắp hay
Bầu trời đêm nay như một tấm thảm đen mênh mông rộng lớn được tô điểm bằng hằng hà vô số những ánh sao sáng rực rỡ. Tô điểm giữa rừng sao bao la là ánh trăng lẻ loi, một mình mà tỏa sáng, trăng đêm nay tròn vành vạnh xuất hiện tựa nàng tiên dịu hiền ban phát ánh sáng khắp nhân gian. Nhắc đến ánh trăng là nhắc đến vẻ đẹp vĩnh hằng của thiên nhiên tạo hóa, của một vẻ đẹp dịu dàng mà cô độc. Cả một bầu trời nhiều sao đến thế, nhưng trăng thì chỉ có một.
Nhờ có ánh trăng sáng vàng dịu như mật chảy tràn, lan tỏa khắp nhân gian, làm cho cảnh vật ban đêm ở Cẩm Ngọc sơn trở nên lung linh, huyền ảo, như mơ như thực. Thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thoảng qua làm cho không khí có hơi se lạnh, gió mùa đông quét qua len lỏi khắp các con đường, nhẹ lướt trên đỉnh lâu của những tòa điện, giăng mắc trên từng nhành cây sợi cỏ. Cây cối cũng như được tắm trong không khí lạnh về đêm của mùa đông.
Ánh trăng chiếu lên các tán lá của cây lá phong đỏ, lọt qua những cành thưa thớt phản chiếu xuống mặt đất, tạo thành những đốm sáng li ti trông như hàng nghìn bông hoa đen xen hòa quyện vào nhau.
Lễ Thưởng Nguyệt đêm nay đặc biệt, trên bàn không còn bình Ngọc Lộ trà như mọi khi, thay vào đó là bình rượu Vong Xuyên. Đêm Lễ Thưởng Nguyệt là vậy, phải uống rượu, ngắm trăng, và bên nhau.
Ánh trăng in dài bóng của ba người ngồi trên bàn đá đang lặng lẽ ngồi, hưởng thụ từng đợt gió lạnh phả vào mặt, như tưới mát thân thể, lại như gột rửa linh hồn.
Lệnh Hiểu Ca có một vài sở thích đặc biệt, không thể không kể đến nhất đó chính là ngắm sao, y thích việc lặng lẽ gối đầu dưới trời đêm, ngước nhìn một bầu trời đầy sao. Dưới những ngôi sao mang vẻ đẹp tĩnh lặng đó, y sẽ không nhịn được mà cảm thán một hồi, trời sao về đêm thực đẹp, là tiên cảnh mà y thấy đẹp nhất trên đời.
Đối với y, bầu trời lúc này như một dải thiên hà treo đầy sao đang chậm rãi trải xuống Cẩm Ngọc sơn, thổi vào tòa núi lạnh lẽo một tầng sương mờ ảo, khiến người ta không muốn thoát ra. Chỉ muốn hãm mình vào đêm đen sâu hun hút của dải thiên hà, thiên trường địa cửa không có lối ra.
“Sư phụ, sư phụ, uống rượu.” Tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệnh Hiểu Ca, y nãy giờ ngắm sao đến thất thần, đã có một chén rượu được hai tay của Lý Chiêu Lam dâng đến trước mặt.
Khẽ cười, gương mặt lâu năm lãnh đạm lạnh lùng của Lệnh Hiểu Ca cũng sẽ có lúc vì một vài chuyện nhỏ bé như thế mà thoáng xuất hiện ý cười. Chỉ đơn giản là được nhìn những thứ mình thích, được ở bên cạnh những người quan trọng.
Y đưa tay nhận chén rượu của Lý Chiêu Lam, khẽ nhấp một ngụm, rượu không cay nồng, không khó uống. Dòng rượu mát lạnh chảy qua cổ họng mang cảm giác dịu nhẹ, hương thơm nhàn nhạt, rượu uống không dễ say, nhưng lại muốn làm người ta muốn say. Rượu Vong Xuyên, uống một chén quên hết mọi lo âu muộn phiền, làm khoan khoái lòng người.
Rượu ngon!
Uống rượu hồi lâu, khung cảnh cũng quá trầm buồn yên tĩnh, Đinh Vân Giai xoay xoay chén rượu trên bàn, ánh mắt thăm dò nhìn Lệnh Hiểu Ca, khẽ mở miệng: “Sư phụ… có chuyện này, có thể hỏi người không ạ?”
Lệnh Hiểu Ca giương mắt lên nhìn hắn, y đã thay lại bộ y phục trưởng lão, lúc nãy lên diễn kịch bất đắc dĩ bị hai đứa đệ tử ép mặc y phục nữ nhân, hên là còn mang khăn che mặt, cũng không tới nỗi mất hết mặt mũi. Y phục vừa thay ra, cũng chưa được bàn tay chu đáo của Lý Chiêu Lam mặc giúp, khuy áo lại như cũ, trở về trạng thái phanh ngực lộ liễu hở hang.
Bất quá đối với chuyện này, Lệnh Hiểu Ca cùng Đinh Vân Giai đã sớm nhìn thành quen, nhưng Lý Chiêu Lam thì khác, hắn nhìn cảnh này thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, lại không tiện nói ở đây, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm ngực của Lệnh Hiểu Ca.
Thấy sư phụ ánh mắt nhìn như đang đợi mình nói tiếp, Đinh Vân Giai hít sâu một hơi, nói: “Sư phụ, tại sao người nhất định phải có được giải nhất Đài Kịch trường ạ?”
Đối với loại câu hỏi này, Lệnh Hiểu Ca sớm biết kiểu gì hắn cũng sẽ hỏi, y hiện tại đã coi hai cái đứa đệ tử này như người một nhà, nói cho bọn hắn biết rõ ràng cũng không phải chuyện gì khó.
Lệnh Hiểu Ca ngập ngừng, chắc là nên nói từ đầu, y đặt chén rượu trong tay xuống, nhàn nhạt mở miệng, như là đang kể chuyện: “Vi sư lần trước ở Ngược Hành Sơn bị Chiêu Lam hút hết linh lực…”
“Cái gì? Hút hết linh lực? Còn có chuyện thần kỳ như vậy?” Chưa kịp nói hết câu, Đinh Vân Giai đã cắt ngang lời, hắn dồn dập khẩn trương hỏi tiếp: “Con người sao có thể bị hút linh lực, nhất là người cảnh giới cao như sư phụ, chuyện này quá hoang đường.”
Lý Chiêu Lam bên cạnh biết chuyện cũng liên quan tới mình, rầu rĩ nói: “Chứ huynh nghĩ ta chỉ là một viên đá, làm sao mà được sư phụ nhặt một cái liền có thể hóa hình, chuyện ta hút linh lực của sư phụ để hóa hình người, đến chính ta cũng không lý giải được, chuyện khó hiểu trên đời này có rất nhiều…” Hắn lại như có như không mà đưa mắt liếc nhìn Lệnh Hiểu Ca, đến ngay cả chuyện khó hiểu như sư phụ là người không có cảm giác với nỗi đau thể xác, hắn còn chưa dám tin cũng phải tin.
Đinh Vân Giai xoay qua nắm bả vai Tiểu sư đệ, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Chả trách, chả trách… lúc đó đệ thấp đứng chỉ tới eo ta, mà mới mấy tháng đã cao gần bằng ta. Ta còn đang thấy lạ, hình như đệ mỗi lần tu luyện linh lực lên tầng mới là đệ lại cao thêm một chút, thì ra đệ nhờ linh lực nâng cao mà lớn.” Lại quay qua trịnh trọng nhìn sư phụ của hắn:
“Vậy sư phụ, không có linh lực… người sống thế nào?”
Lệnh Hiểu Ca đen mặt nhìn hắn:
Ta cũng chưa có chết!
Y lại cầm chén rượu đưa lên miệng, thờ ơ nói: “Không phải là vẫn ổn sao…”
Đinh Vân Giai chống cằm suy ngẫm, lại thấy có chỗ nào không đúng, đứng bật dậy: “Không đúng, sư phụ, lần đó chịu Lôi kiếp thay Tiểu Chiêu, người không có linh lực làm sao mà chống đỡ được. Trời ạ! Người tu tiên chúng ta sống nhờ linh lực lưu chuyển, bình thường không có linh lực đã không thể chịu được, sao người còn chịu được Lôi kiếp tận bảy ngày?”
Lệnh Hiểu Ca tức giận mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hắn.
Sao tên này cái gì cũng nói ra hết vậy? Nói một lần là nói nhiều đến nhức đầu, bất đắc dĩ ném cho hắn một ánh mắt hung ác, ý bảo câm miệng.
Lý Chiêu Lam nghe được, không nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, hai tay run run như sắp sụp đổ, ánh mắt kinh hoảng không dám tin, rưng rưng đã sớm có vài giọt nước mắt lăn trên má. Thì ra tất cả là tại hắn trong lúc vô tình đã gần như cướp đi mạng sống của sư phụ, vậy mà sư phụ lại năm lần bảy lượt cứu hắn…
Sư phụ…
Nữa, lại tới nữa, Lệnh Hiểu Ca nháy mắt đau đầu nhìn hai tên đệ tử chuẩn bị sắp khóc trước mặt, y đưa tay xoa huyệt thái dương, hạ thấp thanh âm: “Ta không có chuyện gì, lúc đó đã bế quan tu luyện khôi phục linh lực.” Dừng một chút, nói tiếp: “Lần này, vì giải nhất Đài Kịch trường có Chu Linh Quả, ta sử dụng có thể khôi phục được năm phần linh lực.”
Đinh Vân Giai cùng Lý Chiêu Lam ôm nhau khóc, thấy khóc đã đủ, lúc này mới bình tĩnh hơn. Thì ra sư phụ đã sớm có tính toán, nếu vậy bọn họ diễn cái vở kịch “Anh hùng cứu mỹ nhân” xuất sắc được giải nhất kia, lấy về được Chu Linh Quả cho sư phụ, là giúp được sư phụ một việc. Nhất thời cả hai tâm trạng vui vẻ trở lại, cười hề hề chăm chú nhìn sư phụ của bọn hắn.
Hai cái tên ngốc, nói vài lời là dỗ được…
Đinh Vân Giai như còn nhớ tới chuyện gì, hắn rót một ly rượu Vong Xuyên uống một hơi cạn sạch, nói: “Sư phụ, còn một chuyện nữa… Kiếm của người đã đưa cho ta, vậy người thì sao?”
Kiếm, là vật bất ly thân của tu tiên giả, Tuyệt Tình Kiếm còn là thanh kiếm đi theo Lệnh Hiểu Ca hơn nửa đời người, cùng y sáng tạo ra Tuyệt Tình Kiếm Pháp nổi danh thiên hạ. Nay y đã vung tay mà trao kiếm cho Đinh Vân Giai, nghĩa là từ nay…
Lệnh Hiểu Ca phóng ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời sao đẹp đẽ rực rỡ bên trên, lặng lẽ hồi lâu, mới cất tiếng nói nhu hòa: “Ta không dùng kiếm nữa.”
Tuyệt Tình Kiếm Pháp đoạn tình, y dùng cả một đời nghiên cứu, dùng cả đời để đoạn tình, cuối cùng lại đi sai hướng. Gọi là Tuyệt Tình Kiếm Pháp, nhưng lại muốn “hữu tình”, y đã đoạn tình, không thể quay đầu lại, không thể “có tình”.
Kiếm pháp này, cũng không cần học nữa, vậy thì dùng kiếm, cũng chẳng để làm gì.
Y chăm chú nhìn hai đầu đệ tử, kiếm pháp đã truyền cho Vân Giai, nhưng còn Chiêu Lam, y lại như trốn tránh không muốn hắn học kiếm pháp, y có thể nhìn thấy Lý Chiêu Lam không phù hợp với Tuyệt Tình Kiếm Pháp, nói đúng hơn y là sợ, sợ hắn lại giống như y, tâm tâm niệm niệm đoạn tình, lỡ dở cả một đời, lại không phát hiện ra huyền cơ của kiếm pháp. Y không muốn nhìn đứa trẻ tâm tư đơn thuần hoạt bát, lại sẽ trở nên vô tâm vô phế lãnh cảm như y. Tốt hơn hết là…
Thôi, bỏ đi.
Đinh Vân Giai nãy giờ vẫn cảm thấy rất thần kỳ, rằng sư phụ của hắn cũng quá là trâu bò rồi đi? Người không có linh lực, mà còn thẳng lưng chịu được Lôi kiếp bảy ngày, người tới kiếm còn không thèm dùng cũng có thể ngạo nghễ đứng trước thiên hạ. Không uổng là Thiên tài Tuyệt thế tu tiên giả gắn lên ba chữ “Thiên Hà Hoàng”, năng lực quá biến thái.
Hắn thật tự hào, thật hãnh diện vì được làm đệ tử của người, đặc biệt là sư phụ còn rất yêu thương hắn. Hiện tại còn có thêm cả Tiểu sư đệ cũng yêu thương hắn, cuộc sống đối với hắn như thế này thật đủ viên mãn…
Vui vẻ vứt hết mọi ưu sầu ra sau đầu, hắn liên tục rót mấy ly rượu liền uống một mạch, cười khoái chí, chẳng mấy chốc mà đã uống được cả một bình rượu Vong Xuyên, Đinh Vân Giai gật gù uống nốt chén rượu cuối cùng trong tay, sau đó mất cân bằng mà gục xuống bàn, tửu lượng của hắn đã đến giới hạn, miệng còn làu bàu rên rỉ.
Lý Chiêu Lam thấy vậy vội vươn tay đỡ Đinh Vân Giai dậy, nói: “Sư phụ, ta đưa Vân Giai ca ca về nghỉ trước, huynh ấy say rồi.”
“Ừm, đi cẩn thận.”
Trên bàn chỉ còn một mình Lệnh Hiểu Ca, y khẽ thở dài, kê cao đầu nghe chuyện thiên hạ, cảm thán nhân sinh. Y năm tuổi đã theo sư phụ tu luyện, học kiếm pháp, mười bảy tuổi được sư phụ đưa đến Cẩm Vân Cung, chọn thẳng vào làm trưởng lão tọa trấn thứ mười hai trẻ tuổi nhất của môn phái. Sau trận chiến Ngư tộc bên bờ Hoàng Hà bảy năm trước mà thành danh với danh xưng “Thiên Hà Hoàng”, không biết từ lúc nào, mà bản thân ở trong mắt thế nhân lại được thổi phồng lên đến thế.
Là thiên tài sáng tạo kiếm pháp, là Thiên Hà Hoàng một thân bản lĩnh Tuyệt học, tính cách lạnh lùng cao lãnh không ai dám với tới. Dung mạo đẹp tựa thiên tiên cùng danh xưng “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”?
Những thứ đó, y chỉ xem như gió thoảng bên tai, danh hào phong quang vô hạn gì đó, cũng chỉ như vật ngoài thân. Y muốn một lòng tâm niệm với kiếm pháp đoạn tình, để bản thân trở nên mạnh mẽ, để có năng lực. Chỉ có mạnh mẽ, mới hoàn thành được lời sư phụ giao phó cả đời:
“Diệt ma trừ yêu, bảo vệ thiên hạ.”
Y đã gần đạt tới cảnh giới kia, chỉ còn thiếu một chút để phá vỡ cánh cửa cuối cùng, nó quá khó để vượt qua. Năm năm, mười năm, hai mươi năm, thậm chí là trăm năm, y thậm chí còn không thể biết được đến khi nào mới có thể làm được điều đó. Con đường phía trước quá mơ hồ, không có một tia sáng dẫn đường để bước qua cánh cửa cuối cùng trong cảnh giới kia.
Chỉ có thể để “vạn sự tùy duyên”, phải xem tạo hóa.
Nhìn ly rượu Vong Xuyên trong vắt tỏa hương men say nhàn nhạt trong tay, Lệnh Hiểu Ca khẽ cười, là nụ cười thoải mái đến từ tận sâu trong đáy lòng. Cuộc sống của y đến bây giờ, có lẽ cũng đã có được một ngày vui vẻ. Đến Cẩm Vân Cung, thu Vân Giai làm đồ đệ, dạy dỗ hắn, truyền thụ kiếm pháp cho hắn. Ngược Hành sơn, gặp được kỳ ngộ, lại vô tình thu Lý Chiêu Lam làm đồ đệ, tất cả như đã được tạo hóa sắp đặt sẵn.
Là… bình thủy tương phùng… *
Đứa nhỏ đó có ánh mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông, khiến người ta muốn hãm sâu mình vào đó. Hắn lớn lên ở đây, đi theo Vân Giai học hỏi, lại được y dạy dỗ, tâm tư tốt tính, là một hảo hài tử. Có thiên phú, có năng lực, lại không vì có linh lực hùng hậu mà ngạo mạn, lại còn vì đó mà rất chăm chỉ luyện tập.
Cả ngày nhìn hắn vác thanh Cự Khuyết Kiếm to lớn trên lưng, trông nặng nề nhưng nhìn hắn bước chân vững vàng, hơi thở ổn định, như đối với hắn, là đang mang theo một thanh kiếm nhẹ tựa lông hồng, nhìn qua có chút buồn cười.
Không thể phủ nhận rằng Vân Giai nói đúng, Lý Chiêu Lam quả thực thể chất đặc biệt, linh lực tu luyện tăng cao, đồng nghĩa cơ thể phát triển hình dáng bên ngoài ngày càng rõ ràng. Hắn hiện tại đã ẩn hiện bóng dáng của nam tử thiếu niên, không còn là bộ dạng trẻ con đáng yêu đáng thương nữa. Nam tử thiếu niên trẻ tuổi chí lớn ở bốn phương, gương mặt cũng thấp thoáng vài phần anh tuấn, bớt chút trẻ con. Mái tóc bạch kim suôn mượt cũng đã dài hơn, lại luôn được hắn dùng một kim quan bạch ngọc mà vấn cao lên mái tóc gọn gàng.
Chỉ duy nhất thứ không thay đổi trên gương mặt hắn là đôi mắt lam sắc lúc nào cũng như thủy triều vỗ sóng, vỗ vào lòng người một cảm giác mát lạnh như trải qua sự gột rửa của dòng nước. Ánh mắt mà có lẽ cả đời này Lệnh Hiểu Ca nhìn thấy cũng không thể nào quên, vừa nhìn liền biết, hắn không phải kẻ tầm thường.
Khẽ lắc đầu, Lệnh Hiểu Ca cảm thán, tên đó trưởng thành gì chứ, cũng chỉ là vẻ ngoài, tâm hồn bên trong hắn đối với y mãi mãi chỉ như một đứa trẻ, mọi tâm tư suy nghĩ đều viết hết lên trên mặt không chút che giấu. Lúc nào cũng trưng ra ánh mắt đáng thương, nói một câu hai câu liền hùa theo học Vân Giai mà khóc lóc.
Nghĩ đến đây, Lệnh Hiểu Ca lại bất giác nổi da gà, nhìn tới cái bộ dạng khóc lóc của hắn thì y thật sự hết cách, không chống đỡ nổi.
Lại có chút mắc cười, hắn là một đứa trẻ ngoan, rất nhiệt tình mà hầu hạ y sáng sớm thay y phục rời giường. Không hiểu sao một nam nhân như hắn lại đi thích công việc hầu hạ nam nhân như y làm gì, cho dù y có là sư phụ hắn, thì cũng quá kỳ quái rồi đi? Tâm tư của tuổi trẻ, y có lẽ chắc không theo kịp, không thể hiểu nổi. Nhưng lại không thể phủ nhận tay nghề chăm sóc người khác của hắn cực kỳ tốt. Khiến y cũng có chút hoài nghi, không lẽ trước đây hắn từng chăm sóc ai rồi…
Mặc kệ hắn! Hiện tại cũng chỉ hầu hạ một mình y.
Đêm nay trăng vẫn sáng chói như vậy, dường như chưa có dấu hiệu muốn lặn mất, tâm tình Lệnh Hiểu Ca có chút vui vẻ theo. Không ngừng vươn tay rót rượu uống, chốc chốc lại nhìn trời, ngắm sao cũng thật thích, y nghĩ mình có thể dành cả một đêm chỉ để ngắm sao cũng được. Trời đêm âm u mờ mịt nhiễm một tầng sương, được hằng hà vô số ngôi sao điểm lên những đốm sáng rực rỡ đẹp đến thế. Như dải ngân hà trải dài, phủ xuống tâm hồn y.
Bất giác nhận ra bản thân đã uống hết mấy bình rượu Vong Xuyên lúc nào không hay.
Rượu Vong Xuyên à?
Lục Nhất Lương đặt cái tên này cho rượu ủ lâu năm của Bích Hồ cũng có chút ý tứ, quả thực muốn người ta uống vào là quên ưu lo, quên muộn phiền.
Vong Xuyên? Có thể quên tình được không? Lại buồn cười, y cũng chẳng có tình để mà quên, thật cũng muốn thử một lần “có tình” để rượu Vong Xuyên tác động một chút.
Trước mặt một mảng mơ hồ có chút choáng váng, hình như đã ngà ngà say. Chỉ còn cảm giác hơi lạnh lẽo của gió đêm, cùng không khí âm u, vài chiếc lá phong đỏ lâu lâu sẽ rụng một cái mà rơi xuống trên bả vai, mùi hoa Hồng Môn trắng thoang thoảng đâu đó.
Là rừng hoa Hồng Môn trắng?
Khắp Thiên Hà điện đều trồng hoa Hồng Môn trắng, rừng hoa trắng đêm nay nhờ ánh trăng soi chiếu mà hiển hiện thật rõ ràng. Y còn tưởng đã quên rằng nơi mình ở vốn là rừng hoa Hồng Môn trắng, thì ra chúng vẫn luôn ở đây, là do bản thân mình muốn quên đi nơi đây từng có cả một rừng hoa trắng rực rỡ, lại mang chút tang thương.
Từ trước đến nay, bế quan đóng cửa, sống khép kín với thế giới, đã chẳng còn cái kiểu tâm trạng mà muốn đi ngắm hoa. Đêm nay tâm trạng lại cực kỳ phi thường tốt, có chút men rượu lại có thể cẩn thận mà nhìn rõ rừng hoa trắng xung quanh chỗ ở của mình bao năm nay. Đẹp đến vậy, trước đến nay mình chưa từng nhìn tới, có thể nói rằng khi tâm hồn trong con người đã trống rỗng, thì chẳng thể chứa nổi một bông hoa. Nhưng nếu trái tim lần nữa được ấm áp lấp đầy, tâm hồn lần nữa khao khát có được tình cảm thế nhân, thì tự khắc sẽ muốn nhìn thấy cả một rừng hoa.
Ánh mắt đã lờ đờ say hơi rượu, Lệnh Hiểu Ca cảm giác mình sắp gục xuống bàn, trước mắt chỉ còn hình ảnh Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước*.
Lại hình như lúc mình lảo đảo sắp ngã, đã rơi vào một vòng tay vững vàng ấm áp.
Lý Chiêu Lam sau khi vất vả đưa Đinh Vân Giai say xỉn đến không biết trời trăng mấy gió gì về ngủ, liền quay lại đây.
Lại thêm một người say xỉn nữa, lần này là sư phụ, không ngờ sư phụ tâm cao khí ngạo lạnh lùng băng lãnh của hắn, cũng sẽ có lúc bởi vì uống rượu mà say. Lại vì say mà không vững được thân thể, ngã vào lòng hắn.
Nhìn thân ảnh người trong lòng, mái tóc tán loạn còn rơi vài sợi trên gò má trắng nõn bởi vì uống rượu mà nhiễm đỏ một mảng. Ánh mắt người so với trời sao đêm có khi còn sáng lấp lánh hơn, nhưng giờ vì men say mà có hơi đọng một tầng sương mờ mịt, nhắm hờ đôi mắt. Sóng mũi mảnh mai cao thẳng, đường nét khuôn mặt mọi khi băng lãnh khó gần, giờ đây lại có chút hơi nhu hòa. Đôi môi hoa đào hồng nhuận đóng ra mở vào, như đang muốn nói gì đó.
Y phục đã sớm bị người cởi ra hai khuy, đã quay về cái phong cách tùy tiện lúc trước, lộ ra mảng ngực vì men rượu mà nhiễm đỏ một phần, cần cổ trắng nõn pha chút hồng nhạt, xương quai xanh mảnh mai gầy gò lộ rõ. Không thể không nói, cả dung mạo lần thân hình của Lệnh Hiểu Ca, không có chỗ nào là không giống nữ nhân tuyệt sắc kinh tài.
Lý Chiêu Lam đỏ mặt vội kéo lại vạt áo của sư phụ hắn, tạm thời che đi cảnh xuân rộng mở kia, đè nén xuân tâm nhộn nhạo đang không ngừng nhảy nhót trong lòng hắn. Miễn cưỡng niệm đi niệm lại trong lòng, đây là sư phụ, đây là sư phụ, đây là sư phụ..
Hạ thấp thanh âm bình tĩnh, Lý Chiêu Lam khẽ lay gọi người trong lòng: “Sư phụ, sư phụ, người say ạ?”
* * *
Bình thủy tương phùng: Bèo nước gặp nhau, gặp gỡ tình cờ.
Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước: Chỉ cảnh tượng huyền ảo, không có thật.
Danh Sách Chương

Related Posts

Đầu Thu Có Cơn Mưa

Đầu Thu Có Cơn Mưa Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành   Thiên nhiên phá vỡ giấc mơ, gợi ra ảo giác mặt hồ phẳng lặng. Nhịp sống...

Duyên

Duyên

Duyên Thể loại: Truyện ngắn Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành     Tôi tự hỏi mình: Đạo là gì, đức tin là gì? Khi tôi dừng chân trước ngưỡng cửa Phật đường, trong...

Cha Còn Bên Tôi

Cha Còn Bên Tôi

Cha còn bên tôi Thể loại: Truyện ngắn Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành Tháng tư là mùa của những cơn mưa nặng hạt, có khi tôi ngây ngô hỏi ông trời: Do trời...

Tập thơ: Chớp Lửa Thư Hồng

Tập thơ: Chớp Lửa Thư Hồng

Tập thơ: Chớp Lửa Thư Hồng Tác giả: Linh Hồn Lang Thang Tình trạng: Đã hoàn thành “Tuổi trẻ đầu xanh ở chiến trường Chiến tranh tàn phá khắp quê hương Cách mẹ lìa cha xa em dại Ngàn...

Về tôi

Linh Hồn Lang Thang

Nàng thơ mộng mơ.

Khi thần Cupid nhắm mắt bắn cung, thứ mà người coi trọng trước giờ không phải giới tính mà là nhịp tim.

Danh mục